không bao lâu nữa...
Tôi sẽ rời khỏi giảng đường
Đã có lúc tôi nghĩ mình thi vào trường đại học này là một sai lầm, tôi đã từng cố hết sức bình sinh để thoát khỏi nó.
Từ bao giờ tôi bắt đầu yêu quý nó. Khi Anh xuất hiện, khi những người bạn xuất hiện, phải không?
Có lẽ thế...
Khi rời khỏi nó
Tôi sẽ tập chấp nhận cuộc sống theo một hướng khác
khác với những gì tôi đã từng tin, từng mơ, từng hy vọng
Như tôi đang tập chấp nhận Anh : nhẫn tâm và bao dung, hạnh phúc và bất hạnh, lương thiện và độc ác, đơn giản và phức tạp...
Vì đó là cuộc sống
Tôi luôn nhìn cuộc sống thông qua trái tim mình.
Nó chưa bao giờ được bao phủ bởi màu hồng, và sẽ không bao giờ được như thế.
Tôi đang đi
Và tôi thấy mình vẫn là mình
Như vậy đã đủ gọi là hạnh phúc chưa?
Có lẽ thế...
Nov 28, 2010
Nov 14, 2010
buông tay
Bỏ bê cái blog này tới nỗi phủ đầy bụi. Vốn dĩ chẳng có sự kiện nổi bật nào trong hai tháng qua để mà viết. Mà nguyên nhân chính là viết không nổi, kiệt sức toàn tập.
Tình hình là tuần này tự dưng có một ngày tụ tập ăn chơi hơi bị hoành tráng. Không hẹn trước mà thành công chứ không bể show như mấy lần trước.
Vẫn là Anh, vẫn là chúng ta...
Cuối cùng mình đã hiểu, cảm giác khi một người ở rất gần ta nhưng không bao giờ ta chạm tay đến được. Một cảm giác đáng sợ.
Mình ra đi, nhường cho anh quyền lựa chọn một tình yêu
không phải là em và chưa bao giờ là em...
Tình hình là tuần này tự dưng có một ngày tụ tập ăn chơi hơi bị hoành tráng. Không hẹn trước mà thành công chứ không bể show như mấy lần trước.
Vẫn là Anh, vẫn là chúng ta...
Cuối cùng mình đã hiểu, cảm giác khi một người ở rất gần ta nhưng không bao giờ ta chạm tay đến được. Một cảm giác đáng sợ.
Mình ra đi, nhường cho anh quyền lựa chọn một tình yêu
không phải là em và chưa bao giờ là em...
Subscribe to:
Posts (Atom)