Jun 21, 2011

thorn bird


Chúng ta dường như đã quá quen với việc tạo cho mình quá nhiều bộ mặt, mạnh mẽ, khôn khéo,... Nhưng thẳm sâu trong mỗi chúng ta là những nỗi trăn trở, những khát khao được quay về với bản ngã. Tất cả như một vòng lẩn quẩn, để rồi cho đến cuối cùng, chúng ta nhận ra chỉ những điều giản dị mới khiến ta thực sự hạnh phúc
Giản dị như bốn mùa
như sống chết
Nhưng thường chúng ta chỉ nhận ra khi đã muộn màng,
khi chúng ta đã đánh mất
Suy cho cho cùng chúng ta đang lầm lẫn giữa phương tiện và mục đích
Em đã cố giành lấy Anh từ tay Thiên Chúa,
em đã sai...

4 năm

Mấy ngày nay chạy ngoài đường hơi bị nhiều. 4 năm đã khiến mình từ một đứa không biết chạy xe máy thành đứa chạy cả trăm cây số một ngày vẫn còn tỉnh rụi. 4 năm cũng biến mình từ đứa hay mơ mộng thành đứa chẳng còn tin vào chuyện lãng mạn. Tự nhiên hấy mình khô khốc, như một mảnh đất nứt nẻ trong mùa nắng hạn. Nhưng mình vẫn khao khát được mơ, những giấc mơ có khi hoang đường, có khi điên dại. Giấc mơ vể hạnh phúc.
Mình biết số mình không phải là số an nhàn. Đôi khi thấy mình sợ hãi khó khăn, nhưng khi mọi chuyện cứ bình lặng trôi qua thì mình đâm chán.
Mình không phải là đứa tham vọng nhưng sẵn sàng làm tất cả để đạt được thứ mình muốn.
Vậy là xong 4 năm đại học.
4 năm cho mình những bài học đắt giá.
Và khiến mình đánh mất một số thứ để có được một vài thứ khác...

Chuyện thường ngày,
Pé Heo đúng là "Dũng sĩ mổ mít", hôm qua mình bị bội thực mít.
Iu pé quá đi mất. Kakaka.