Jan 21, 2012

Cho Anh, vào ngày cuối năm






Ngày mai là ngày cuối năm. Vậy là đúng một năm ngày tôi gặp lại anh. Chiều 30 Tết, Anh đến tìm gặp tôi sau nhiều năm không một chút tin tức gì. Cuộc sống luôn có những sự sắp đặt tình cờ. Vui buồn nào ai biết trước.
Tôi và anh là bạn học, bạn nhỏ, thời cấp 2. Ngày trước và cho đến tận bây giờ, nhiều người vẫn nhớ về tôi như một đứa con ngoan trò giỏi. 3 năm cấp 2 tôi học lớp chọn, nơi được xem như một lò đào tạo nhân tài cho cái tỉnh nhỏ bé này. Trong cái lớp toàn những đứa học giỏi và tài giỏi, tôi chỉ là một kẻ bình thường. Tôi ko thân với nhiều bạn trong lớp, tôi trốn trong cái vỏ ốc của riêng mình, sáng đi học, trưa về nhà, ko học thêm, ko bạn bè, nhưng đầy áp lực, có lẽ ko đạt học sinh giỏi đối với tôi lúc đó là một chuyện kinh thiên động địa. Bây giờ nhiều lúc tôi tự hỏi, mấy cái bằng khen xếp đầy trong tủ có mang lại cho tôi tí hạnh phúc nào ko, có lẽ nó chỉ có giá trị vì đã làm cho mẹ tôi vui, vậy coi như cũng có giá trị.
Anh học chung với tôi trong cái lớp chọn đó, và vì ko thân được với mấy người nên quả thật tôi chẳng có được ký ức nào về anh, anh chơi với ai, học giỏi hay dở, ngồi ở đâu,... tôi chịu, đến tận bây giờ vẫn mù tịt, ko nhớ ra được một điều gì. Điều tôi nhớ được về anh là cái tên và hình ảnh của một cậu bé 13 tuổi thánh thiện, vâng, "thánh thiện", ngoài từ đó tôi ko biết phải dùng từ gì khác để diễn tả cái vùng ký ức mơ hồ của tôi về anh.
Tôi luôn tin rằng, mỗi người trong chúng tôi, những đứa học trong cái lớp chọn đó, khi nghĩ về những tháng ngày tuổi thơ đã qua, đều có những nuối tiếc và nỗi buồn riêng, tôi cũng ko nên võ đoán chuyện của người khác. Chỉ biết rằng tôi đã quyết định rời khỏi cái lớp đó vào năm cuối cấp. Sự ra đi của tôi mang theo ít nhiều những lời bàn tán ko hay ho, nhưng nếu được lưa chọn lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Tôi và anh, đã đi hai con đường khác nhau, rất khác nhau từ ngày đó. Cuộc sống đã an bày cho anh và tôi hai số mệnh khác nhau, vậy thì người cho tôi gặp lại anh để làm gì, hay đó là cái mà người ta vẫn hay gọi là duyên số.
Ngày Anh đến tìm tôi cũng là ngày cuối năm, tôi mất 5 phút để nhớ ra anh là ai. Và cũng chỉ mất 15 phút để tôi hiểu rằng, anh sống trong một thế giới rất khác tôi. Cậu bé 13 tuổi ngày xưa ko còn nữa, nhưng tôi ko hề biết rằng gần 10 năm qua, anh đã mất mát những gì, mãi đến sau này, khi đã rời khỏi anh, tôi mới được biết...
Tôi sợ mình đã tổn thương anh. Anh đã làm tôi buồn nhiều lần, nói là xúc phạm tôi thì cũng ko quá, nhưng những điều đó rồi tôi sẽ quên nhanh. Nhưng tôi sợ tôi đã làm tổn thương anh một cách sâu sắc.
Anh yêu gia đình, tình yêu đó trong sáng và thuần khiết đến độ khiến tôi lo sợ khi nghĩ về chính mình. Tôi yêu cũng mẹ tôi, mẹ là người bạn đáng yêu, mẹ đã chọn một cuộc đời đơn giản. Mẹ lựa chọn như vậy, vì mẹ biết con gái mẹ sẽ thanh thản để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng nó. Và vì mẹ yêu tôi, nên mẹ thương anh.
Tôi đã rời khỏi anh mà ko hề biết rằng sau lưng anh là những đỗ vỡ. Là vì anh khéo che đậy hay tôi quá vô tình.
Tôi thấy mình bất lực trước những ước mơ và với chính tình yêu mà anh dành cho tôi. Tôi chỉ là một kẻ yêu tự do, mơ mộng và điên khùng. Đã có lúc tôi mơ một mái gia đình, nhưng tôi sợ trách nhiệm và những nghĩa vụ kèm theo, hay nói đúng hơn, tôi mất niềm tin vào hôn nhân. Và tôi chạy trốn ngay khi đang ở bên anh. Lời hứa nấu một bữa ăn cho anh, có lẽ tôi ko bao giờ thực hiện được. Lời xin lỗi, tôi cũng ko có cơ hội để nói.
Bài Serenade, anh vẫn chưa đàn cho tôi nghe...