Feb 28, 2012

Bí mật của anh

Em ko thích những người đàn ông kể lể quá nhiều về chuyện tình cảm của mình. Vì tình yêu của một người đàn ông sâu thẳm như đại dương. Những giọt nước mắt của người đàn ông là những giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Và nỗi đau của họ là những nỗi đớn đau tận cùng. Nhưng em vô cùng trân trọng người đàn ông dám hy sinh bản thân vì người phụ nữ họ yêu, thực sự yêu. Vì vốn dĩ, đàn ông là tham lam và ích kỷ, nên sự hy sinh của một người đàn ông thật đáng quý biết bao.

Em xem phim " Vợ tôi là số 1". Em suy nghĩ nhiều về kỹ năng chuyên môn và khả năng giao tiếp. Anh chồng ngu ngơ giỏi chuyên môn nhưng mù tịt cách giao tiếp lấy lòng người khác nên lận đận đường công danh. Cô vợ tất tả suy tính lấy lòng bà sếp hòng tìm được chỗ làm cho chồng. Những tình huống gây hài ngớ ngẩn nhưng khiến em suy nghĩ về cuộc sống thực tế ngoài đời. Em biết rằng dù chúng ta có tài giỏi đến đâu thì chúng ta vẫn phải cần đến người khác, dù "người khác" có bao gồm cả những người ta thích và ko thích. Điều này ko có gì mới mẻ, nhưng những thứ ko mới ko có nghĩa là ko gây tổn thương đến mình. Anh nhỉ?

Em đã có khoảng thời gian để nhìn lại chính mình, về những gì đã qua. Em có một sai lầm cứ lập đi lập lại là hay đặt tình yêu của mình vào vùng đất đầy sương mù. Em quá thiếu thực tế trong tình yêu. Vì vậy em ko thấy được vấn đề để có thể giải quyết khi nó vừa xảy ra. Em lại hay chạy trốn vấn đề. Gần 5 năm ở Saigon, vậy mà em vẫn cứ như vậy. Em ko còn bé bỏng để có thể nhờ người khác bảo vệ hay giải quyết vấn đề giùm mình. Em thật thiếu bản lĩnh. Em phải thay đổi thôi.

Em sẽ ko yêu anh nữa. Còn điều gì về anh mà em chưa biết. Có thể là những bí mật gây đau đớn. Em ko muốn biết thêm nữa. Vì anh đã lựa chọn ko để em biết. Hãy để bí mật là bí mật cho đến khi nào nó được bật mí, vì vốn dĩ ko bao bao giờ che giấu mãi được điều gì. Em ko nên nghĩ rằng mình là siêu nhân để cứu rỗi một ai đó. Chỉ mong em ko gây cho anh nỗi đau nào quá lớn. Mặc cảm tội lỗi là thứ ko ai muốn.
Có thể ngày mai em sẽ yêu bản thân mình hơn một chút...

Feb 8, 2012

The worst day...

Một ngày mình sẽ ko bao giờ quên. Đứng giữa trường Kinh tế, bật khóc. Cái cảm giác hệt như 4 năm về trước.
Sao mình vẫn ngu ngốc như ngày nào. Mình tìm kiếm gì, một lời ủi an. Ko, mình biết mình sẽ đau, vậy mà vẫn làm.
Mình muốn khóc nhưng ko thể khóc nữa rồi. Mình quá yếu đuối hay thế gian này quá lạnh lùng. Mình chờ đợi điều gì? Thì ra mình chẳng hiểu gì hết. Mình quá chủ quan rồi.
Có lẽ chẳng bao giờ mình yêu được nữa...

Feb 5, 2012

Cafe đắng

Em sẽ thực hiện giấc mơ của chúng ta cho dù giờ đây chúng ta đã đi trên hai con đường khác nhau ...


Cái tỉnh nhỏ bé này chứa đựng trò chơi của quyền lực và đồng tiền. Những quan chức cấp cao, những đại gia lắm tiền. Ngày anh xuất hiện trước mặt em là ngày em được chứng kiến một phần nhỏ của cuộc chơi. Còn anh, anh đã thấy, đã hiểu quá nhiều về thế giới đó. Vậy mà tại sao chúng ta lại mơ mộng nhiều thế.


Em chỉ là cô bé ngây ngô, bước vào đời bằng đôi bàn tay trắng. Còn anh? Em lạc lõng khi lần đầu bước chân vào ngôi nhà của anh. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là biểu tượng của quyền lực. Và em hoang mang.


Em hoang mang trước cuộc đời. Em sẽ là ai? Em sẽ làm gì?


Em biết anh yêu cuộc sống giản đơn như cây cỏ, tự do như làn gió. Nhưng anh đã chọn lựa cuộc chơi kim tiền, khi đã lao vào vòng xoáy, anh sẽ ra sao? Cuộc sống đâu cho ta qua nhiều sự lựa chọn.


Ngày anh rời khỏi anh, em biết mình đã đánh mất một điều gì đó rất quan trọng... Nhưng em có thể làm gì.


Em biết mình đã bớt ngây ngô.

Chỉ mong được bình thản nắm tay người đi giữa nhân gian...