chú có thể add em được không?
Mùng hai Tết vừa rồi, tôi mở máy tính ở một quán cà phê nhỏ ưa thích. Buổi sáng đẹp, nắng chói mắt, và quán rất vắng.
Trong mục Messages của blog, tôi nhận được một lời mời. Duy nhất. Ai mà đi lọ mọ blogging vào lúc tết nhất thế này?
Lời mời vỏn vẹn như sau:
Anh/chú có thể add em/cháu được không?
Câu nhắn ấy đã đẩy đời tôi sang một bước ngoặt.
Câu nhắn ấy là câu thần chú mở cánh cửa tình.
Bấy giờ là sáng mùng hai.
Tôi ít tin vào những mối quan hệ ảo trên mạng. Trong không gian ảo, ai cũng có thể biến hình tùy thích, vong thân tùy thích, tự mình hóa thành người khác, hoặc vô số người khác. Không gian điều khiển học có những tình cảm được quy định cho nó, bởi nó; và vì thế, không ít những tình thế dở khóc dở cười xảy ra khi những người quen nhau trên mạng gặp offline ngoài đời. Tôi coi không gian ảo như một thứ vũ hội hóa trang, hào hứng mà phù phiếm, diêm dúa mà giả tạo, như-thật mà chẳng thật. Chúng ta lạc rồi, em ạ, trong cái hội hóa trang này (lời ca This Masquerade của Burt Bacharach). Nhưng - dường như cuộc đời vẫn dành cho mọi thứ một vài ngoại lệ - tình yêu thật của tôi lại nảy nở từ mảnh đất ảo kia.
Đã có những người bỏ blog sau một thời gian hoặc dài hoặc ngắn. Họ vướng phải những khó chịu sinh ra bởi cái ảo, của chính họ hoặc của những người họ giao lưu với. Họ sợ. Họ sợ phải phơi bày những bí mật của mình cho người khác nhìn ngắm, sờ soạng, định giá, bình phẩm. Họ sợ phải đối mặt với những lời dèm pha, tị nạnh, đối chất, thanh minh không đáng có. Họ không đủ kiên trì giữ thói quen viết blog hàng ngày, thậm chí hàng buổi, để vừa tự kiểm thảo vừa nhận những lời an ủi, khuyên giải, đồng cảm và cả khuyên răn từ những người bạn.
Chính tôi đây, cũng từng muốn bỏ blogging. X. là một người quen tôi ngoài đời. Chúng tôi thường gặp gỡ, trò chuyện. Phần lớn nội dung các cuộc trò chuyện được đưa lên blog của tôi. Bỗng một ngày nọ, X. phản ứng dữ dội, cho là tôi xuyên tạc, viết không đúng những lời phát biểu của anh. Tôi đồng ý xóa nội dung đã post, và đương nhiên, xóa cả một tình thân. Sau sự việc này, tôi chán đến mức không muốn gõ bất cứ chuyện gì có-vẻ-quan-trọng lên blog nữa. Người ta có thể nói năng rất bạo ngoài quán, nhưng vẫn sợ phát ngôn của mình bị đưa lên blog. Thì thôi.
Yahoo blog cho phép bạn add 300 người vào Friends list. Cứ mở một blog, anh có thể có ba trăm người bạn mới. Nếu đủ thì giờ, đủ kiên nhẫn, đủ can đảm mở mười cái blog một lúc, anh tập hợp được ba nghìn người quanh anh. Một lượng khổng lồ đấy chứ! Chỉ có điều, tim anh đủ lớn để chứa chừng ấy tình cảm hay không, và đầu anh đủ tỉnh để giải quyết ba nghìn vụ rắc rối có thể xảy ra hay không?
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, tôi thích bày những cuộc gặp offline mời một số bạn bè bloggers đi uống cà phê. Từ những lần gặp như vậy, cái Thật được nuôi lớn. Tình cảm đã từng thể hiện qua blog có cơ hội để kiểm chứng, để cân nhắc. Liệu một người từng được ta yêu quý qua blog có thể tiếp tục được yêu quý khi gặp hắn ngoài đời? Liệu điều ta từng đoan chắc ngoài đời có còn nguyên giá trị khi đem ra mổ xẻ trên blog?
Làm blog, tôi có ba trăm người bạn. Và một tình yêu.
Cũng có rất nhiều cơ hội có ba trăm tình yêu - dĩ nhiên là ảo.
Tôi vẫn duy trì blogging chừng nào còn có thể. Nhưng chắc chắn, không sung sức như trước, vì bao nhiêu thì giờ rảnh có được, tôi phải dành cho tình yêu offline của tôi. Dẫu sao, tôi vẫn phải cảm ơn cái không gian ảo kia, vào một buổi sáng đầu năm đầy nắng, đặt vào đôi cánh mong manh của chú chim xanh cyber một lời nhắn:
Chú/anh có thể add cháu/em được không?
Chỉ cần nhấn accept, bạn có một tình yêu.
Và để tình yêu ấy accept bạn, bạn mất một đời.
[Viết cho Thể Thao Văn Hóa và Đàn Ông]
No comments:
Post a Comment