Jul 30, 2010

Cinderella Story



Nàng Lọ Lem phải làm gì khi không hề có bà tiên lẫn Hoàng Tử trong cuộc sống này. Mà cuộc sống vốn dĩ không hề là cổ tích. Khi Lọ Lem khóc, sẽ không có bà tiên nào nào hiện ra cho nàng đôi giày thủy tinh. Mà nếu có thì Thủy tinh mong manh quá, sẽ vỡ tan trước khi Hoàng Tử kịp tìm ra nàng. Nàng chỉ có thể lau khô những giọt nước mắt, và tự bước đi để đi tìm hạnh phúc. Nàng sẽ không trông chờ vào phép màu của bà tiên hay tình yêu của Hoàng Tử để được hạnh phúc.
Càng lớn, con người càng không tin vào cổ tích. Bởi cổ tích không hề có thực và người viết nên những câu chuyện cổ tích cũng mắc sai lầm...

Jul 29, 2010

Cinderella - Cô bé Lọ Lem

Thầy giáo bắt đầu giờ học văn bằng chuyện Cô bé Lọ lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.

Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?

Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ lem Cinderella ạ, và cả hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.

Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?

HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm!

Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ).

Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy!

HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.

Thầy: Vì sao thế?

HS: Vì …vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.

Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.

Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?

HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.

Thầy: Đúng, các em nói rất đúng! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?

HS: Đúng ạ!

Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?

HS: Không ạ!

Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.

Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?

HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.

Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?

HS: Chính là Cinderella ạ.

Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cản trở Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào

HS: Phải biết yêu chính mình ạ!

Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?

HS: Đúng ạ, đúng ạ!

Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?

HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.

Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô bé Lọ lem) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này trong số các em có ai muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?

Tất cả học sinh vỗ tay reo hò hoan hô.

Huy Đường (lược dịch)
Tạp chí Tia Sáng

Jul 23, 2010

Leaving

Mình là một người nóng nảy. Nhưng lần nóng nảy này không làm mình hối hận. Sống phải biết giá trị của mình. Có quá nhiều người đánh mất giá trị của bản thân chỉ vì những điều không đáng, thường là vì tiền, vì địa vị và danh vọng và cả những định kiến.
Mình đã học được những thứ mình muốn, quen biết những người thú vị, và học cách nổi giận để bảo vệ chính mình. Được là chính mình là điều tuyệt vời nhất.
Mình học được cách trân trọng con người. Nếu chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của một ai đó, sẽ chẳng bao giờ ta thấy được điểm tốt nơi họ. Con người là một thực thể bất toàn, chỉ khi chấp nhận như vốn dĩ vẫn thế, sẽ thấy mọi thứ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một khi đã ra đi, thì phải tìm được điều gì đó. Mình đã tìm được.
Cám ơn mọi người!

Jul 15, 2010

Mixing Day

(Q. - Art by Uyen Tran)
The end day working for Diva of a girl.

Một ngày mà tất cả những thứ cảm xúc hỗn độn hòa vào nhau. Chao đảo. Rồi từ từ lắng dịu như một thứ chất lỏng chờ kết tinh trong phòng thí nghiệm.

Tôi tự hỏi có sự chia ly nào không mang lại nỗi buồn. Từ tầng 5 Paradise Food, nhìn qua cửa kính, bầu trời sân bay cao rộng, phía dưới những dòng xe nhỏ như đồ chơi trẻ con hối hả cuống quít. Dù ta buồn hay vui, cuộc sống vẫn hối hả. Sự vô tình của cuộc sống dường như lại là một sự độ lượng. Đề ta có thể quên những gì không nên nhớ và không cần nhớ. Đường chân trời tạo nên một vòng tròn bao quanh ta. Phải, trái đất tròn để ta đi mãi rồi cũng sẽ gặp lại nhau.

Missing day

Cuộc hẹn bị hủy ngay những phút cuối cùng. Hình như rất nhiều mảnh vỡ. Những người bạn ngày càng rời xa ta. Tựa hồ như con cái lớn lên, trưởng thành, rời khỏi vòng tay cha mẹ. Sự mất mát nhẹ tênh, khi chúng ta rời khỏi vòng tay của sự ngây thơ và trong trẻo của ngày hôm qua, để lao vào cuộc sống và tự cho mình mạnh mẽ.

21 tuổi, được học hành, được làm việc, vui sướng và đau buồn... Tôi đang sống...
Các bạn cung cấp dịch vụ Internet đã nhả bạn Facebook, vậy mới xu được cái hình trên chứ nhỉ? Yeah!!!
(Chú thích quan trọng: Entry này không liên quan gì đến bạn Q. béo, thấy hình đẹp nên post, mình không biết digital art chỉ biết drawing by pencil - Hehe nói rõ để không bị scandal)
Come back
Miss Ch. came back to Vietnam. She called me in the evening. It was a nice surprise!!!!

Jul 7, 2010

Nghe nhạc Công giáo

Nghe để thấy lòng mình tinh sạch
Tôi không nghe được nhạc thánh mỗi khi quá vui hay quá buồn.
Tôi nghe mỗi khi thấy lòng bình yên và để được thấy lòng bình yên
Tôi mong được bình yên
Bình yên môt thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
(Bình yên - QB)
Làm sao để cho nhau bình yên, cho ta tái sinh lại, cho ta được gặp nhau lại từ giây phút đầu. Để yêu nhau lần nữa. Để thôi gian khó của kiếp người mong manh mà ta đã, đang và sẽ phải đi qua... Phải không?

----000-----

Thèm đi kinh khủng. Có lúc đã nghĩ cứ thế mà đi, một mình. Nhưng rồi nghĩ lại, tiền không có, biết đi bằng gì. Chợt nhớ có lần ông Ch. bảo J. đi đây đi đó chắc còn nhiều hơn thủ tướng Việt Nam. Mà mỗi vùng đất J. qua lại có một mối tình - những người con gái xuất hiện và ở lại hay chỉ lướt ngang như một vệt nắng.
Thế giới của mình thật nhỏ bé: gia đình, trường học, part-time. Mình muốn đi như con chim non khát khao bầu trời. Và mình yêu những bức ảnh.
Bạn mình đang thay đổi và mình cũng vậy. Chỉ mong không ai đánh mất bản thân và mãi giữ lại được một tấm lòng. Có khó quá không nhỉ?

Jul 4, 2010

Approval


Vì ta đã quá yêu chính mình.
Vì ta không thực tế
Vì ta sống trong những giấc mơ của những điều mà ta cho là tuyệt đối.
Mà ta đã đánh mất,
Ngay từ giây phút ta xem trọng những gì người khác nghĩ về ta hơn chính người ta yêu thương. Tất cả đã chết...
"Cánh chim dũng mãnh tự do trên bầu trời, nếu cánh chim ấy bị buộc chặt, nó sẽ chết vì khát khao bầu trời ..."

Jul 3, 2010

Bệnh

Cuối cùng thì mình đã đổ bệnh. Sức chịu đựng của mình đã tăng lên đáng kể nhưng vẫn rất ư là tệ.
"I want you to be stronger and more mature" - Lời của J. cứ văng vẳng trong óc mình. Làm một người cô đơn mạnh mẽ thật sự không dễ dàng (chuotnhat's blog). J. muốn mình mạnh mẽ để rời khỏi anh, để đi con đường của chính mình. Điều đó là tốt hay xấu. Có thể sau này, khi mình đã đủ trưởng thành và mạnh mẽ, mình sẽ hiểu những gì J. đối với mình bây giờ là đúng hay sai.
Mình vẫn chưa học được cách đối diện với người mình không ưa và làm những việc mình không thích. (Fooleryn)
Mà ngay cả với người mình yêu thương, mình cũng chẳng biết cách đối diện. Mình đã sai.
Mình tôn trọng quyết định của J.
Hai năm đã đủ để cho em được Q-U-Y-Ề-N viềt nên những dòng này, J. ạ. Để không còn phải lo sợ, để được là chính em.

Jul 1, 2010

Nơi đó ta có một tình yêu

Tự dưng nổi cơn nhớ nhà. Quê hương là nơi tránh bão, là nơi chốn bình yên để ta nương náu. Mẹ tôi, càng lớn tôi càng nhận ra bà mạnh mẽ biết dường nào, mạnh mẽ để yêu thương và bao dung. Tôi ít khi thấy bà khóc. Dường như khi đã đi qua quá nhiều sóng gió của cuộc đời, nước mắt bà đã kết tinh và chìm sâu dưới muôn trùng yêu thương. Bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn chưa nói được với bà lời cảm ơn.
Cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ nhiều hơn con có thể nói.
Quê hương, dĩ nhiên nơi đó tôi đã có một tình yêu. Mối tình đầu của tôi, L., đẹp, nhỏ bé và mong manh như một giấc mơ. Hẳn nhiên có những giọt nước mắt, nhưng tuyệt nhiên không hề là một bi kịch. Tôi nhận ra điều đó, khi đã thoát khỏi tình yêu ấy, hoàn toàn.

----000-----

Chuẩn bị một kì thi đại học nữa. Ba năm, đủ để thoát khỏi quá khứ chưa nhỉ? Chính Saigon, nơi gây ra vết thương sẽ là nơi chữa lành nó. Vì Saigon là nơi nhớ để mà quên. Vì nơi đây, chính nơi đây cho ta bản năng quên lãng. Ngoài kia, mỗi sớm mai, nắng vẫn xanh, cây vẫn thay lá từng ngày...

Saigon mưa thật rồi!