Dec 23, 2011

Noel 2011

Lại Noel, lại một mình. Bao giờ mình mới thôi cô đơn. Năm nay cứ tưởng chắc cú là ko còn một mình, vậy mà...
Một tháng, tình yêu của mình chỉ vỏn vẹn một tháng và gặp nhau chắc chưa đủ 20 lần, vậy có thể là tình yêu ko?
Noel, mình ngồi viết trên cái blog này, FB là công cộng, ở đây thì riêng tư hơn.
Mình ngồi đọc yahoo 360 của hắn, chắc hắn cũng quên béng cái blog mà hắn từng viết cách đây 2 năm.
2 năm đã thay đổi một con người. Người ta có thể yêu một ai đó đến cuối đời chỉ vì hình ảnh người đó trong quá khứ quá đẹp. Nếu họ ở bên nhau lâu hơn, có khi đã chẳng yêu nhiều đến thế.
Mình đã chưa kịp yêu hắn...
Hắn nghĩ sai về mình, và hắn xem tình yêu dành cho mình là một sai lầm khủng khiếp của cuộc đời hắn. Hắn có thể bao dung với rất nhiều người, vậy mà lại nghiệt ngã với mình vậy sao.
Chỉ là vì mình biết hắn yếu đuối, nhưng ai mà chẳng yếu đuối, chỉ là người ta cố che đậy mà thôi.
Mình biết hắn yêu mình nhiều, nhiều lắm. Nhưng có lẽ vì quá yêu mình mà hắn hiểu sai về mình, để rồi xem thường mình. Hãy cứ để hắn cho như vậy là đúng đến suốt đời, để hắn ko phải đau khổ vì mình thêm nữa. Mình chỉ có thể làm được như vậy.
Hình như chẳng lần nào mình chịu lắng nghe hắn đàn một cách đàng hoàng, cái đam mê nghệ sĩ của hắn, vì mình ko thích gita, chỉ thích piano. Mình cũng chẳng hiểu gì về âm nhạc. Chỉ nhớ hắn hát ru mình ngủ bài Dấu phố em qua... "Ôi chưa bao giờ anh quên được em."
Có lẽ bây giờ mình đã hiểu hắn nhiều hơn, nhưng cũng muộn màng rồi, hắn ko còn để mình thấy hắn cười hồn nhiên, mà chỉ dành cho mình những lời lẽ cay nghiệt.
Ngẫm nghĩ cũng buồn cho cái sự đời...

No comments:

Post a Comment