Saigon trải qua những ngày nóng kinh người ( có lẽ nóng nhất trong vòng hai mươi năm qua). Mới 6h30 sáng đã phải thức giấc vì quá nóng ( dù đã tận dụng hết tất cả quạt trong nhà).
Những ngày mình cảm thấy quá trống rỗng, dù được đổ đầy bởi công việc, nhưng nhịp sống đơn điệu chưa bao giờ hợp với mình.
Thi tiếng Anh gần kề nhưng hình như mình chẳng có gì trong đầu, bão hòa rồi chăng ( mặc dầu mỗi ngày vẫn nói tiếng Anh với David - my boss- theo kiểu nửa nạc nửa mỡ, ôi cái vốn tiếng Anh của mình)
Mình bắt đầu chán việc, chắc là bỏ!
Một học kì tệ, vậy là phải cố gắng vô cái final test. Hix, hix.
Sự xuất hiện bất ngờ của Q. béo (đúng là ngày càng béo), lại một cái scandal nho nhỏ, vui vui.
Và J. vẫn sẽ ở đây, bên mình, như ngày hôm qua, như chưa từng biến mất (Are you sure?)
Phòng mình dạo này vui thật, cứ đem mấy chuyện xe cộ, điện thoại, nhà cửa ra mà công kích nhau. Mình nghe, không nói gì, chỉ cố nín cười.
Nghĩ đến bạn J.,bạn J. không có nhà Saigon, không đi xe tay ga, IPhone mua lại (chẳng biết đã biến mất chưa?).
Đúng là thời nay vui thật, những người không làm ra được một đồng lại là người tiêu tiền giỏi vô những thứ nhiều tiền (vậy mới có cái để khoe chứ!)
Nếu bạn J. mà giàu hơn bây giờ, có nhà Saigon, có xe tay ga, có IPhone đời mới, chắc mình lại có một cái scandal hay ho.
May là bạn J. không có thứ nào trong ba thứ đó (vào lúc này, hehe!!!)
No comments:
Post a Comment