"Khi nỗi đau vừa ập tới, người ta thấy đau khủng khiếp, đau như có ai đập cả một tảng đá vào tim, đau đến mức không còn nghĩ được gì, đau mụ mị. Thế rồi nỗi đau giảm dần, loãng ra. Người ta bắt đầu nghĩ được trở lại. Song, ý nghĩ giống như loài bạch tuộc có hàng triệu vòi, mỗi vòi là một lưỡi dao. Nghĩ đến đâu lại đau đến đó. Bây giờ không còn là sự đau tập trung ở tim nữa, mà ê buốt toàn thân. Mỗi ý nghĩ như một liều thuốc độc. " (Về cái sự đau - QB)
Nhiều người vết trên blog những dòng suy nghĩ của mình, những lời lẽ cay cú, đau đớn, thê thảm, post rồi sau đó lại xóa đi. Tôi đã từng như thế. Giờ đây, tôi nhận ra, có những thứ một khi đã nói ra vĩnh viễn không thể thu lại được. Và có những thứ chỉ đến một lần trong đời, ra đi không bao giờ trở lại.
Một ngày tôi trở lại, nơi hai năm trước chứa đựng những ký ức mà tôi vẫn hay gọi là nỗi ám ảnh. Đó là những tháng ngày nhói buốt như kim mỗi khi nghĩ lại, ngày tôi như cành cây non nớt giữa cơn bão lớn. Và tôi nhận ra, chỉ khi dám đối diện với chính mình, với quá khứ và nỗi đau, ta mới có thể thoát khỏi nó. Hoàn toàn.
Tôi hôm nay, đã đi rất xa ngày đó, tôi nhận ra mình mạnh mẽ hơn hôm qua. Mạnh mẽ, để hiểu rằng nước mắt và đổ lỗi cho người khác hay số phận chỉ là lời biện hộ cho những ai hèn yếu. Mạnh mẽ, để không chối bỏ những gì trong quá khứ, để không cố xóa bỏ bất kỳ điều gì đã từng xảy ra. Bởi chính tất cả những điều đó, mà tôi là tôi của ngày hôm nay.
Tôi nhìn thấy chính mình và thế giới xung quanh đổi thay từng ngày. "Sự biến chất như một sản phẩm cố-ý-bị-lỗi của những suy nghĩ sai lệch và những nhận thức tầm thường." (Maggie's blog) Shock ư, có đấy, nhưng không thể làm gì mà chỉ có thể chấp nhận, chấp nhận và cố giữ được chính mình.
Tôi ở lại hay ra đi, J. vẫn hay nói đó là quyết định của tôi. Nếu ở lại, tôi sẽ cố lừa dối chính mình, để tự ru ngủ mình trong một giấc mơ, còn ra đi, là chấp nhận một thử thách. Tôi chọn cách thứ hai, bởi đó mới là tôi. Tôi ra đi, nhưng là để trở về, nhất định sẽ trở về...
***********
Đổi sếp mới, sắp lãnh lương, mai về quê, trời vẫn nóng như điên.
No comments:
Post a Comment