Quán cũ. Cà phê sữa đá. Và có cả wifi nữa chứ.
Em tập thói quen uống cafe một mình. À không, chỉ đôi lần đến quán thôi. Rồi sẽ dần từ bỏ.
Chỉ xin có thể dẹp qua trong chốc lát cái mà mọi người vẫn hay gọi là thực tế. Bởi thực tế đã mang anh đến và mang anh đi. Rất xa.
Thực tế là khoảng cách. Và em không tài nào rút ngắn khoảng cách đó.
Mà hình như chúng ta đã từng rất không thực tế. Anh cố gắng mang ngây thơ về lại, còn em ngây ngô không nghĩ đến nỗi đau trưởng thành. Chúng ta đã cố tình phớt lờ điều đó, nhưng nó vẫn tồn tại.
Chúng ta từng đến bên nhau mà không nghĩ rằng cuộc sống không thể dừng lại mãi ở tuổi ngây thơ. Và chúng ta phải thực tế hơn để tồn tại.
Anh, lao vào công việc, và anh sẽ thành công, em luôn tin thế. Nhưng em biết thành công sẽ mang anh xa em, rất xa.
Em, không thể mãi là trẻ con, không thể mãi tô hồng cuộc sống. Em lao vào đời, để trưởng thành, để thành công.
Sao cùng một đích đến mà chúng ta lại không thể đi cùng nhau?
No comments:
Post a Comment