Hôm nay đi phỏng vấn. Chạy tuốt sang quận 2, vậy mà gặp cái công ty trời ơi đất hỡi. Hình như lừa gạt gì đó mà người ta đến làm ầm lên, còn đòi báo công an. Ông chủ người Singapor thì trốn mất biệt. Kể ra thì cũng buồn cười, coi như được mở mang tầm mắt. Cái công cuộc tìm việc của mình sao mà... nhưng mà nhiều người cũng thế, đâu riêng gì mình. Thật ra cho đến bây giờ mình vẫn ko biết mình có phải rất dại ko, khi mà rời khỏi BSA. Nhưng thôi , cái gì đã quyết định và đã làm thì cũng ko nên hối hận làm gì.
Đi qua nhà sách Đức mẹ hòa bình, định mua cuốn Daily Gospel mà cũng hết luôn. Lâu quá ko đi nhà thờ nên ko biết Chúa có còn nhớ đến mình ko. Chắc lâu quá ko trình diện Ngài nên ngài quên mất mình rồi chăng? Tình cảm ngây ngô ngày xưa, giờ nghĩ lại ko thấy đau nữa, chỉ thấy như một màn sương mờ tan biến khi nắng lên. Mình quên thật rồi. Và người bạn đó cũng đã bước khỏi cuộc đời mình. Đời người ai cũng có những giai đoạn. Mình chỉ tiếc mãi đến giờ này mình mới nhận ra nhiều điều.
Càng lớn càng rời xa cha mẹ, bạn bè. Bây giờ mỗi khi có chuyện thì cũng chỉ có thể đối diện một mình. Mẹ thì ko hiểu nổi bọn trẻ như mình, còn bạn bè, ai cũng có công việc, có rắc rối, và nhất là quan điểm ngày càng khác nhau. Thôi thì yêu thương nhau cũng đủ quý rồi, chia sẻ ở một giới hạn nào đó vậy.
Vết thương đó, ko biết bao giờ mới lành lặn hoàn toàn. Nó ko làm mình rơi nước mắt, nhưng nó khiến mình nhức nhối. Mình cảm giác nó đục khoét mình từ bên trong. Nó nhắc mình nhớ về cuộc sống mà mình đã đi qua, những tháng ngày lãng phí quá nhiều, để rồi nỗi đau là thứ duy nhất cho mình sức mạnh để tiếp tục, để biết mình cần tồn tại dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Mỗi ngày qua, mình luôn tự nhủ mình ko thể bỏ cuộc...
15:20. KFC gọi mình đi phỏng vấn, HR Executive, hy vọng sẽ được, cầu Chúa sẽ được. Mình bây giờ muốn sống cho gia đình nhiều hơn, mọi người lo cho mình quá nhiều, giúp đỡ mình quá nhiều, cô dì chú bác, bạn bè, nhiều, nhiều lắm, mình sống trong yêu thương quá nhiều, giờ là lúc mình phải làm gì đó cho họ.
Mẹ sẽ ko đồng tình vì mình ko trách, ko giận anh; nhưng sự xuất hiện của anh cho mình hiểu những giá trị mà có lẽ mình chưa bao giờ để tâm đến: gia đình, tình yêu, sự quan tâm,... chỉ vậy thôi cũng đã đáng quý lắm rồi. Còn tình yêu, đời còn dài nên còn nhiều hy vọng... Người đến và đi đều có lý do.
Vì những người yêu nhau ko toan tính... nhất định sẽ về lại bên nhau...
No comments:
Post a Comment