Jun 29, 2010

About J.

- ( Old entry of K.) -
The first time I met you, I didn't know how was Fate...
The first time I met him, I felt him was a strange man. After that, he started to smile more and he said more. He became sociable to everyone. He didn't keep him alone in 1 group. It seemed something changed in his thought. Always try to get best goal of group, I was really happy to work with united group. Change of Mr Đ made it. Despite his old appearance, people felt him more young when he laughed and talked with everyone. He is not cool boy but he can be warm boy. He is not sweet at his speech but he has mature in speech. He doen't make impressive with people at first sight but he makes people miss him for long. Mr Đ has a power to make friends with people whom he likes. When people become his friend, they won't hate him because he knows to keep and warm up relationship. Mr Đ is really strange man.

Actually,I feel Mr Đ is responsible man. He always has to care for his life,his parents and he always thinks carefully about anything. Mr Đ does not try to hurt anyone because he knows what sadness someone is hurted. Mr Đ always help people willingly if he can. Sometimes, people have to surprise about his willingness. At first, I and girlfriends just thought he was friend as normal friend. Day by day, Mr Đ became good friend and now,he is important person in my group.
Every girl in group had big problems in life. We carried on Mr Đ. He had many experiences in life.He gave us helpful advice so that we could give own decision which we wouldn't regret in future. Mr Đ helped us to realize our wrong way and called us back. Mr Đ is quite old,fat and dark complexion but he has sincere,care and kind heart. People like to be with him because he make us feel safe. He is really good and rare man.

A time goes by, everything will be changed. Now I know Fate is real but it isn't always true...

Jun 28, 2010

em có đẹp không, saigon ơi? - QB


– Bài viết cho chuyên trang THỊ DÂN, TTVH & ĐÔ tháng Bảy 2010



Lúc nhạc sĩ Y Vân còn sinh thời, một buổi trưa ở cái chòi nhỏ lợp lá mà anh Phạm Trọng Cầu dựng lên tận góc trong cùng hội sở Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật để làm nơi tập nhạc, tôi đã hỏi, “Saigon giờ còn đẹp không chú?” Ông chậm rãi đáp, tiếng nói mờ đi qua màn khói thuốc Bastos thường trực trên môi, Saigon đẹp lắm, lúc nào cũng đẹp, đẹp cả lúc xấu. Mặc dù bản tụng ca Saigon của ông đã bị kịch tác gia Vũ Khắc Khoan “chê” trong một tùy bút, đại để rằng viết thế là nhảm, Saigon không đẹp cũng chẳng xấu, tự đáy lòng tôi vẫn tin rằng khi Y Vân hát vang Saigon đẹp lắm Saigon ơi Saigon ơi, đấy là lời ca tụng thật lòng - vâng, thật lòng ông thấy Saigon đẹp. Nó đẹp cả trong lúc xấu.
Vũ Khắc Khoan nói rằng một thành phố như thể một người tình. Ta chỉ biết mình đã yêu, và một khi đã mê mải trong tình yêu thì chẳng còn nhận thấy xấu đẹp gì nữa. Về điều này, tôi tán đồng cụ Khoan. Tôi cũng không biết Saigon đẹp hay xấu, đẹp nhiều hay đẹp hơi hơi.
Bộ mặt Saigon thay đổi từng ngày, mỗi ngày mỗi nhuôm nhoam hơn, nhưng dường như tôi không để ý. Bởi chưng, tôi đang trong-tình-yêu, in love - cái cách dịch ngây ngô “woman in love” thành “người đàn bà trong tình yêu” và “men at work” là “những người đàn ông ở công việc” của đài phát thanh một thời hóa ra lại hay. Tôi trong tình yêu. Của Saigon. Với Saigon. Tức là yêu và được yêu.
Thế thì tôi còn viết gì nổi về nó?
Khi mới gặp Q., tôi thấy Q. đẹp. Tôi không nói rằng giờ nàng kém đẹp, nhưng tôi không còn để ý đến điều ấy nữa, thế thôi. Nàng có tà váy mới, cắt tóc mới, phải khoe tôi mới nhận ra. Tôi chỉ biết yêu, chỉ biết yêu mà thôi. Nói gì về nàng cũng đều khó.
Muốn nói muốn viết về Saigon, tôi phải đứng ngoài nó. Tách thoát, như người ngoài, lùi lại, kèm theo một chút dửng dưng, mới viết mới nói được.
oOo
Saigon không phải là nơi chốn cất giữ những kỷ niệm, nhất là kỷ niệm đau buồn. Mỗi ngày mới mở, một khác lạ. Vẫn cái nắng hạn ấy, vẫn những cơn mưa xối xả ấy, vẫn những đầu phố chật cứng người xe những cuối phố nhà cao nhà thấp san sát, mà cứ khác lạ. Saigon là cái bến nước, dung nạp, cưu mang tạm thời bao nhiêu là thân phận; rồi người ta đi. Bỏ đi. Quên mất. Saigon ở lại, làm trọn đạo bến nước, vẫn cứ cưu mang và dung nạp, nhưng không chờ trông, không dõi theo, không mơ tưởng, không đòi trả ơn. Nó cũng chẳng bao giờ phải nhìn lại thân phận mình, xem cái bến là mình đục hay trong. Đẹp hay xấu. Nó bận rộn. Mỗi đời sống mỗi hoàn cảnh, một tính chất. Khác biệt. Làm trọn đạo bến nước, cái đạo bao dung, cái đạo đạm thủy (Bằng hữu như đạm thủy), không mong đáp đền, đủ gần để cảm thông mà đủ xa để khỏi bị ám ảnh, bị đeo đẳng mãi một bóng hình, là đã hết trọn thì giờ. Thế thì đẹp xấu nào quan trọng gì. Saigon khác lạ mỗi phút mỗi giây, hay chính là vì thân phận bến nước của nó, phải tiếp dung bao nhiêu là kiếp sống, hoàn cảnh khác biệt?
Có những thành phố như căn hầm mật nhà băng, chẳng bao giờ để rò rỉ một thứ gì. Một cơn vui có thể vui suốt đời. Một nỗi đau có thể mang trọn kiếp. Như Huế. Như Đà Lạt. Như Pleiku. Đó là những thành phố trùng vây trí nhớ, không cho phép lãng quên. Một tác giả tôi đọc đã lâu, có viết rằng nhiều thành phố giống hệt bó hương nuôi một hồn ma, không cho siêu thoát. Đã đau tình ở đó, là đau đến khi tim vỡ tung, chẳng cách gì nguôi ngoai nổi.
Saigon không thế. Saigon rộng, đông, nhanh, mỗi giây là một cơn lũ quét. Tàn tích nào còn được phép lưu lại? Buồn đau nào còn được chỗ dung thân? Như người lữ khách biết điều hiểu chuyện, đứng dậy rời bến nước nhường ghế cho người mới, dân Saigon không nương níu vào chuyện cũ. Không để tâm. Không tự dằn vặt. Dân Saigon có bản năng quên lãng; mà xét cho cùng thì gánh mãi làm chi cái gánh nặng hôm qua, khi cây đời ngoài kia thay áo từng ngày, khi nắng sớm mưa chiều thay hình đổi dạng từng cơn, khi nhịp sống lúc nào cũng thình thịch một tempo 130 không dịu lại phút nào! Saigon là nơi chốn để sống và quên. Để quên mà sống.
Thành thử, Givral có bị đập, Xuân Thu có bị phá, Vincom có được xây, cột đồng hồ Orient có được thay, xấu hơn hay đẹp hơn, thì người Saigon chép miệng vài lần rồi cũng quên mất. Mà cố nhớ cũng chẳng được, bởi chỉ cần gồng mình vượt ba lần lô cốt nhuôm nhoam đường Lê Văn Sỹ, ngày một phình to dưới cái nắng nhễ nhại thì có bao nhiêu nhớ tiếc cũng trôi tuột mất tăm như thứ mồ hôi độc thoát ra kỳ hết sau một chầu tắm hơi. Saigon hay nhỉ.
Saigon hay.
Tôi cảm ơn Trời đã thương không ban cho một trận thất tình nào ở Huế ở Pleiku hay ở Đà Lạt. Tôi toàn thất tình ở Saigon. Cơn thất tình sầu thảm bay biến lập tức sau một cú hỏng xe, một trận mưa quên đem áo, một lần sắm laptop mới hay là một chuyến thăm nhà Kenzo, nhà Ferragamo. Cảm ơn Saigon.
Rồi nếu tôi hỏi chính Saigon, em có thấy mình đẹp không, chắc thành phố sẽ trả lời tôi: Em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, vì em chưa rảnh.
Nhưng em yêu anh.

Jun 23, 2010

Không về _If you don't come back

Không về. Mỗi người một lựa chọn cho cuộc sống, hà cớ gì phải oán trách nhau, bởi chỉ cần bạn vẫn là bạn, của tôi và của những ngày đã qua. Chúc bạn hạnh phúc trên con đường của mình, Ch. ạ!!!
Viết ăn theo những dòng này:"Em là người đàn bà khác thường, nhưng em đã gây ra cho tôi bao nhiêu oan khiên, vậy xin phép em, mai tôi đi sớm, tôi rửa hận bằng cách từ chối tình yêu của em."(QB và đọc Jiro Osaragi)
Xin được viết lại rằng: "Anh là người đàn ông khác thường, nhưng anh đã gây cho tôi bao nhiêu oan khiên, vậy xin phép anh, mai tôi đi sớm, tôi rửa hận bằng cách từ chối tình yêu của tôi dành cho anh."
Chúng ta cần can đảm để không sợ hãi trước việc người khác có thể thấy ta yếu đuối, thất bại.
Tôi nhận ra rằng người mạnh mẽ không phải là người cho người khác thấy mình đứng vững trước nỗi đau mà là người đứng vững trước nỗi đau.
Mệt, còn thi 4 môn là hết năm 3, nhanh quá!
Nhớ một chút 3 năm về trước, nếu không vào OU, làm sao quen được anh, J. nhỉ? (http://fooleryn.blogspot.com/)

Jun 20, 2010

I have a Broken time !!!



Chuyện gì đã xảy ra. Mình không biết. Như một quả búa tạ giáng xuống. Và tất cả vỡ tung. Những mảnh vỡ pha lê kí ức văng tung tóe. Pha lê trong sáng, thuần khiết nhưng mong manh quá, làm sao giữ được đây trước cơn bão lớn.

Mình đã tưởng mình hiểu, nhưng mình không hiểu gì hết. Không hiểu bất kì ai, và không hiểu cả chính mình.

Bất chợt nhận ra ai cũng có lúc ngờ nghệch, có lúc thông tuệ bất thường.

Nỗi đau làm con người ta xa nhau nhưng cũng làm người ta đến gần nhau.

Mình không quá bất ngờ về mọi chuyện, mình đã nghĩ đến có lúc sẽ như thế. Nhưng mình không mong nó thật sự xảy ra.

Chao ôi! Thận trọng có bao giờ thừa. Và may mắn là mình đã thận trọng. Mình vẫn không đến nỗi ngốc lắm!!!(Hehehe ^^)

Mình là một Ma Kết chính hiệu!!!!

Đôi khi mình nghĩ mình có rất nhiều bộ mặt, nhưng cái nào cũng là chính mình.

Jun 14, 2010

Trích - Trách nhiệm - Cẩn trọng

Nhận được lời nhắc nhở trên blog, trích bài của ai thì phải ghi rõ nguồn gốc. Đã cố lắm rồi mà vẫn thiếu sót. Đành gửi lời xin lỗi đến tác giả Quốc Bảo vậy. Tự nhắc mình cẩn trọng. Cẩn trọng với chính mình và với người khác. Không biết còn thiếu sót trong cái Entry nào không.
Nói chung cứ thấy bài nào viết hay quá thì chắc là không phải mình viết. Hehehheheh!!!!

Hạnh phúc


Hạnh phúc là cái gì đó giản đơn nhưng lại quá khó nắm bắt. Chúng ta thường chỉ nhận ra Hạnh phúc khi đã đánh mất nó.

Hạnh phúc trong tình yêu là thứ Hạnh phúc kì diệu nhất. Và nỗi đau trong tình yêu là nỗi đau khó chịu đựng nhất.

Tôi sợ

Bởi đã chứng kiến nỗi đau đó

Chứng kiến chứ không thực sự trải qua

Tôi sợ

Bởi nó khiến những người mạnh mẽ nhất phải yếu đuối

Và tôi hiểu rằng hãy cảm nhận hạnh phúc từ những điều đơn giản nhất

Để không phải hối tiếc khi để vụt mất

Tại sao chúng ta cứ mãi cố chấp và ích kỷ để rồi làm đau chính mình và người khác ...

Jun 9, 2010

"Pourquoi verte, l'éternité?" (Tại sao vĩnh cửu xanh màu lá cây?) - Pierre Emmanuel

Tìm được câu này trên blog. Tôi chợt nhớ ra vật dụng của mình tòan màu xanh lá cây. Có lẽ vì tôi vẫn hay mong chờ vào sự vĩnh cửu.Đó phải chăng là sự tiên báo cho một số phận đơn độc, không cách nào tìm được nơi nương náu. Bởi liệu có chăng trên cuộc đời này sự vĩnh cửu?

Seuls Comprennents les fous
Pierre Emmanuel


Une once d’amour dans le sang
Un grain de vérité dans l’âme
Ce qu’il faut de mil au moineau
Pour survivre un jour de décembre
Crois-tu que pèsent davantege
Les plus grands saints?

Pourquoi verte, l’éternité?
O douloureuse, O ineffable
Fougère encore réplié…
Qui n’a senti en lui crier
Les premières feuilles des abres
Ne sait rien de l’ éternité

O nuit,
Tu es la saveur du pain sur ma langue
Tu es la fraicheur de l’oubli sur mon corps
Tu es la source jamais tarie de mon silence
Et chaque soir l’aurore de ma mort
A quoi bon te chanter
A quoi bon te prier
Puisqu’une seule larme
Te contient toute
O nuit

Chỉ những người điên mới hiểu được
Một chút tình thương trong máu
Một hạt chân lý trong hồn
Cũng như một chút hạt kê cho chim sẻ
Để sống trườn qua một ngày đông lạnh
Người có nghĩ rằng
Một bậc thánh cao siêu nhất lại cân nặng hơn

Tại sao vĩnh cửu lại màu xanh lá cây?
Ôi đau đớn không lời
Cành dương xỉ còn khép lại
Kẻ nào chưa cảm thấy trong lòng mình ru khẽ lên những chiếc lá đầu mùa
Thì không bao giờ biết được vĩnh cửu

Ôi đêm tối,
Mi là hương vị bánh mì trên lưỡi ta
Mi là cơn mát rượi của quên lãng trên hình hài ta
Mi là giòng suối không hề cạn chảy về niềm im lặng của ta
Và mỗi buổi chiều là rạng đông của nỗi chết trong ta

Ca hát mi làm gì
Cầu nguyện mi làm gì
Bởi vì chỉ một giọt nước mắt cô liêu
Cũng chứa đọng mi trọn vẹn
Ôi đêm tối

Nguyên Tánh dịch


P/S: Blogging trong quán net, cực ghét. Vẫn luôn muốn có một cái Lap.

Jun 5, 2010

Nóng điên

Đang ngủ mà bị phá đám. Mình ghét nhất là bị ai phá giấc ngủ. Tối nay lại phải gật gà gật gù trên Parkson. Sao có thứ người vô duyên thế nhỉ? Nhè ngay đúng buổi trưa mà qua phá đám. Bực bội!!!
Copy bài của Lana's blog về, trời nóng quá, viết không nổi, văn chường lè lưỡi chạy hết rồi:
Bạn trai
Trời sập tối sau cơn mưa. Gió man mát và khí rin rít. Nuông chiều bản thân giữa những cú tạ stress bằng một bữa Pháp thịnh soạn.
Không gian mộng mị ánh sáng vàng. Hương nến thơm thoảng thốt. Những nốt nhạc êm đềm dật dờ trong không khí. Ngồi một mình bên khung cửa sổ, ngắm xuống con phố ẩm ướt đang nhập nhòa trong những đốm đèn đường, bỗng buồn. Quanh mình dày đặc khí và thiếu bóng người. Bỗng lạnh. Đôi cánh tay đan vào nhau, vòng thật chặt trước thân người. Vẫn lạnh. Biết mình cần một cái ôm không phải đến từ chính mình.
Thức ăn ngon, nhưng vẫn là cố nuốt. Những bữa ăn trôi đi trong lặng thinh thì hiếm khi vừa miệng. Nhưng chẳng thể ở giữa nhà hàng vừa ăn vừa gật gù tự sự với chính mình. Cần một người ngồi trước mặt. Có thể suốt bữa cả hai chỉ cắm cúi ăn, thi thoảng trao nhau một ánh nhìn và không nói câu nào. Đủ ấm rồi. Cần, mà không có. Đành vui vầy với tưởng tượng của chính mình.
Bước khỏi nhà hàng, nhúng thân vào những con gió rít ẩm đặc trưng của khí trời nhiệt đới sau cơn mưa. Gió tạt cảm xúc phất tứ tung, để rồi chẳng biết lòng đang buồn hay vui, rộn hay yên. Khẽ ngửa mặt lên trời. Chẳng biết phải tìm kiếm cái gì giữa không trung đen kịt ấy. Gió sượt ngang qua bàn tay, luồn giá lạnh vào những ngón tay. Tê cóng. Cần một bàn tay ấm sưởi cho mình.
Đã bao lần vào vào ra ra tình yêu, cuối cùng vẫn chỉ có cô đơn làm bạn. Hay vì mình yêu thích chuyện ủ ấm những khối cô đơn trong lòng? Cô đơn, gắng dùng bao nhiêu bận bịu lấp liếm đi, thì vẫn có những phút giây phải giương thân ra cho nó hành hạ.
Cần. Thèm. Một người cùng mình uống một cốc cà phê chiều mưa. Một người cùng mình nếm những ngụm lãng mạn trong món ăn Pháp. Một người ôm vòng lấy mình từ phía sau. Một người lau viền nước sốt lấm lem trên vành môi mình. Một người lặng yên ngắm mình viết. Một người…
Nhắm mắt. Chợt nhớ đã từng có một người như thế, nhưng mình đánh mất rồi.
Nhắm mắt. Hai hàng mi âm ẩm và dinh dính.
03-06-2010