Mar 27, 2012

Get a new job!

Đi làm được 2 ngày. Tự nhiên thấy mình đơ đơ. Công ty lớn. Mọi người làm việc nghiêm túc. Mình chỉ là Gà con chốn công sở. Không biết đến bao giờ mới đắc đạo thành Hồ ly. Đi học đi làm. Mệt, vì vậy ko còn đủ sức để nhớ về những điều đã mất, về những điều làm mình đau đến xé lòng. Mình tự hỏi, mình đang theo đuổi cái gì: tiền bạc, địa vị, tình yêu,... Mình cố ko cho cái tính lãng mạn của mình có dịp trỗi dậy, bởi nó sẽ làm mình xót buốt. Anh giờ giống như màn sương mờ ảo, và tình yêu của mình đã từng có thực hay chi là một giấc chiêm bao. Mình chợt nhận ra, mình đã làm tất cả vì những điều mình mong muốn. Thèm một người nhắc nhở mình mỗi khi mình ko để ý đến bản thân. Nhớ đến Anh mà ứa nước mắt, vì tình yêu thoáng qua quá nhanh mà yêu thương thì ở lại quá lâu. Và có thể em sẽ có tất cả nhưng ko thể nào tìm lại một người cho em thấy mình cần phải sống tốt hơn. Từ ngày anh đi, em buộc mình phải sống tốt hơn, biết chăm lo cho bản thân, biết cố gắng vì những người thân yêu. Còn anh?

Nhìn quanh thấy bạn bè hối hả, người thất nghiệp, người làm những việc ko phù hợp; vậy là tự nhủ mình may mắn hơn rất nhiều người, nên phải cố gắng, cố gắng và cố gắng. Ngồi bệt uống nước ở Hàn Thuyên, thấy cuộc sống tâp nập, thấy nhà thờ cổ kính, suy cho cùng, sống là một hành trình, chỉ có thể bước đi và mỉm cười vì mỗi ngày trôi qua ta vẫn sống.

Lũ bạn thân đại học đều có tình yêu. Mình thèm một bờ vai để tựa vào khi mỏi mệt, một giọng nói âm áp khi đêm về, một bữa cơm tự nấu,... Mình cố gắng ko để gục ngã, để một ngày đủ tự tin khi đứng trước anh và gia đình. Tất cả giờ bỗng chốc hóa mơ hồ. Có thể em chỉ vin vào đó để ủi an chính trái tim mình.

Thì ra em vẫn đau...

Mar 14, 2012

find a job part.2

Hôm nay đi phỏng vấn. Chạy tuốt sang quận 2, vậy mà gặp cái công ty trời ơi đất hỡi. Hình như lừa gạt gì đó mà người ta đến làm ầm lên, còn đòi báo công an. Ông chủ người Singapor thì trốn mất biệt. Kể ra thì cũng buồn cười, coi như được mở mang tầm mắt. Cái công cuộc tìm việc của mình sao mà... nhưng mà nhiều người cũng thế, đâu riêng gì mình. Thật ra cho đến bây giờ mình vẫn ko biết mình có phải rất dại ko, khi mà rời khỏi BSA. Nhưng thôi , cái gì đã quyết định và đã làm thì cũng ko nên hối hận làm gì.
Đi qua nhà sách Đức mẹ hòa bình, định mua cuốn Daily Gospel mà cũng hết luôn. Lâu quá ko đi nhà thờ nên ko biết Chúa có còn nhớ đến mình ko. Chắc lâu quá ko trình diện Ngài nên ngài quên mất mình rồi chăng? Tình cảm ngây ngô ngày xưa, giờ nghĩ lại ko thấy đau nữa, chỉ thấy như một màn sương mờ tan biến khi nắng lên. Mình quên thật rồi. Và người bạn đó cũng đã bước khỏi cuộc đời mình. Đời người ai cũng có những giai đoạn. Mình chỉ tiếc mãi đến giờ này mình mới nhận ra nhiều điều.
Càng lớn càng rời xa cha mẹ, bạn bè. Bây giờ mỗi khi có chuyện thì cũng chỉ có thể đối diện một mình. Mẹ thì ko hiểu nổi bọn trẻ như mình, còn bạn bè, ai cũng có công việc, có rắc rối, và nhất là quan điểm ngày càng khác nhau. Thôi thì yêu thương nhau cũng đủ quý rồi, chia sẻ ở một giới hạn nào đó vậy.
Vết thương đó, ko biết bao giờ mới lành lặn hoàn toàn. Nó ko làm mình rơi nước mắt, nhưng nó khiến mình nhức nhối. Mình cảm giác nó đục khoét mình từ bên trong. Nó nhắc mình nhớ về cuộc sống mà mình đã đi qua, những tháng ngày lãng phí quá nhiều, để rồi nỗi đau là thứ duy nhất cho mình sức mạnh để tiếp tục, để biết mình cần tồn tại dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Mỗi ngày qua, mình luôn tự nhủ mình ko thể bỏ cuộc...
15:20. KFC gọi mình đi phỏng vấn, HR Executive, hy vọng sẽ được, cầu Chúa sẽ được. Mình bây giờ muốn sống cho gia đình nhiều hơn, mọi người lo cho mình quá nhiều, giúp đỡ mình quá nhiều, cô dì chú bác, bạn bè, nhiều, nhiều lắm, mình sống trong yêu thương quá nhiều, giờ là lúc mình phải làm gì đó cho họ.
Mẹ sẽ ko đồng tình vì mình ko trách, ko giận anh; nhưng sự xuất hiện của anh cho mình hiểu những giá trị mà có lẽ mình chưa bao giờ để tâm đến: gia đình, tình yêu, sự quan tâm,... chỉ vậy thôi cũng đã đáng quý lắm rồi. Còn tình yêu, đời còn dài nên còn nhiều hy vọng... Người đến và đi đều có lý do.
Vì những người yêu nhau ko toan tính... nhất định sẽ về lại bên nhau...

Mar 11, 2012

Winter Sontana






Một bộ phim cũ, rất nổi tiếng. Tôi còn nhớ HTV7 chiếu nó vào mùa hè 2003, lúc tôi chuẩn bị lên lớp 9. Ngoài chi tiết mất trí nhớ vô lý thường gặp ở phim Hàn, thì đó là một bộ phim hay. Người ta có thể yêu một người trong bao lâu? Có thể là mãi mãi, tất nhiên họ vẫn có thể yêu, chung sống, kết hôn với một người khác.



Hôm nay, trong lúc mua đồ ở tiệm tạp hóa, tôi gặp một ông lão khoảng 60 tuổi mua băng vệ sinh cho vợ. Hehe, tất nhiên là ông ko biết loại có canh hay ko cánh rùi. Tự nhiên thấy thật thú vị. Tình yêu có khi chỉ đơn giản là như vậy. Chỉ mong các quý ông ngày nay biết quan tâm đến vợ, dù chỉ bằng những điều đơn giản như vậy. Đàn ông Việt Nam ga-lăng, nhưng dường như chỉ trong các ngày lễ. 14/2, 8/3, 20/10, ra đường chỉ thấy toàn hoa là hoa, để rồi khi lễ tàn tiệc tan thì phụ nữ cứ là các bà nội trợ, các osin ko công chân chính.



Tôi thích những người đàn ông coi trọng gia đình. Tất nhiên một phần ko nhỏ các vị ấy tính toán chi li và siêu gia trưởng. Hình ảnh tôi thích nhất ở một người đàn ông là khi anh ta vào bếp cùng với vợ chứ ko phải thường xuyên vào bếp một mình. Nếu chồng hay vợ coi người bạn đời là người tình có trách nhiệm thì tôi tin cuộc hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc. Mỗi buổi sáng thức giấc, nhìn gương mặt quen thuộc suốt mấy mươi năm cuộc đời mà ko nhàm chán ko phải là một chuyện đơn giản.



Mà tôi đã làm được đâu... Khi Anh trở lại tìm tôi sau 10 năm kể từ mùa hè năm đó.

Mar 9, 2012

Rảnh

Cả ngày không bước chân ra đường. Phòng chúng nó về quê hết, đành ở nhà một mình tự kỷ vậy. Ôm cái máy tính suốt ngày, hết search cái này cái nọ rồi lại nghe Bloomberg. Cứ cái đà này rất có triển vọng mình sẽ quên mất cách nói chuyện. Trưa có chị Trang bên Estee Lauder gọi, hỏi mình có muốn làm Sales Admin ko, hy vọng là apply vào được cái MNC này, biết trước là cực nhưng có việc là mừng.
Con bạn thân của mình, mình ko hiểu nỗi sao cuộc sống cho nó công việc khiến nhiều người ganh tỵ( đôi lúc mình cũng thấy vậy), nhưng rồi lại lấy đi của nó nhiều thứ khác. Mình thấy như vậy thì nó khổ quá. Mình cứ hay than vãn, nhưng công bằng mà nói cũng chỉ tại mình thích làm những chuyện oái oăm, khùng khùng, chứ thực ra mình rất hạnh phúc dù nghèo rớt mồng tơi.
Lên mạng search lung tung, nghĩ đến người yêu cũ rồi đem his key word chơi với cụ Google: sirius, bóng chuyền, currency, finance,... tự nhiên thấy mình dại thật. Người yêu cũ của mình đúng kiểu các Mẹ thích nhé: ngoan ngoãn, lễ phép, học giỏi, con nhà gia giáo, ham làm hơn ham chơi, ko la cà quán xá, ko rượu chè cờ bạc, mà lại còn cao ráo đẹp trai mới chết chứ. Vậy mà mình lại để hắn đi mất. Đúng là chẳng có cái dại nào giống cái dại nào.
Mình nghĩ về những thứ mình đang làm, một cái VB2 ngân hàng, công việc, tình cảm,... tất cả đều là khát vọng của mình. Nhưng ko phải ai có khát vọng cũng làm được những gì mình muốn, chỉ đơn giản mình muốn làm thứ mình thực sự yêu. dù đôi lúc cái yêu ấy làm mình đau. Nhưng mình đã thôi ko lo sợ nữa, vì cái gì đến sẽ đến.
Mình học cách yêu bản thân mình, vì chỉ khi biết yêu bản thân mình mới có thể yêu người khác. Hy vọng khi cái giàn hoa huỳnh anh nở đầy hoa, mình sẽ đủ mạnh mẽ để gặp lại người đàn ông (đã từng là) của mình. Dù như thế nào, tình yêu cũng thật đẹp... và cuộc sống mong manh này cần niềm vui để lấp đầy nỗi buồn...