Đi làm được 2 ngày. Tự nhiên thấy mình đơ đơ. Công ty lớn. Mọi người làm việc nghiêm túc. Mình chỉ là Gà con chốn công sở. Không biết đến bao giờ mới đắc đạo thành Hồ ly. Đi học đi làm. Mệt, vì vậy ko còn đủ sức để nhớ về những điều đã mất, về những điều làm mình đau đến xé lòng. Mình tự hỏi, mình đang theo đuổi cái gì: tiền bạc, địa vị, tình yêu,... Mình cố ko cho cái tính lãng mạn của mình có dịp trỗi dậy, bởi nó sẽ làm mình xót buốt. Anh giờ giống như màn sương mờ ảo, và tình yêu của mình đã từng có thực hay chi là một giấc chiêm bao. Mình chợt nhận ra, mình đã làm tất cả vì những điều mình mong muốn. Thèm một người nhắc nhở mình mỗi khi mình ko để ý đến bản thân. Nhớ đến Anh mà ứa nước mắt, vì tình yêu thoáng qua quá nhanh mà yêu thương thì ở lại quá lâu. Và có thể em sẽ có tất cả nhưng ko thể nào tìm lại một người cho em thấy mình cần phải sống tốt hơn. Từ ngày anh đi, em buộc mình phải sống tốt hơn, biết chăm lo cho bản thân, biết cố gắng vì những người thân yêu. Còn anh?
Nhìn quanh thấy bạn bè hối hả, người thất nghiệp, người làm những việc ko phù hợp; vậy là tự nhủ mình may mắn hơn rất nhiều người, nên phải cố gắng, cố gắng và cố gắng. Ngồi bệt uống nước ở Hàn Thuyên, thấy cuộc sống tâp nập, thấy nhà thờ cổ kính, suy cho cùng, sống là một hành trình, chỉ có thể bước đi và mỉm cười vì mỗi ngày trôi qua ta vẫn sống.
Lũ bạn thân đại học đều có tình yêu. Mình thèm một bờ vai để tựa vào khi mỏi mệt, một giọng nói âm áp khi đêm về, một bữa cơm tự nấu,... Mình cố gắng ko để gục ngã, để một ngày đủ tự tin khi đứng trước anh và gia đình. Tất cả giờ bỗng chốc hóa mơ hồ. Có thể em chỉ vin vào đó để ủi an chính trái tim mình.
Thì ra em vẫn đau...